An Giang có vị trí địa kinh tế, địa chính trị quan trọng như đã phân tích bên trên, nên có thể nói rằng, tỉnh luôn có vị thế, vai trò quan trọng trong chiến lược phát triển nhanh và bền vững, chiến lược bảo vệ Tổ quốc, chiến lược hội nhập quốc tế của đất nước, thể hiện rõ trên 3 “bảo đảm an ninh” lớn: (1) an ninh lương thực, (2) an ninh nguồn nước, (3) an ninh biên giới.
Về vai trò an ninh lương thực quốc gia:
An ninh lương thực quốc gia luôn là vấn đề thiết yếu, cấp bách khi nguồn cung và khả năng tiếp cận lương thực đang chịu tác động lớn của biến đổi khí hậu, thiên tai, ô nhiễm môi trường, dịch bệnh xuyên biên giới ngày càng khốc liệt, khó lường; quá trình công nghiệp hóa, đô thị hóa diễn ra mạnh mẽ.
Trong giai đoạn 10 năm (2011-2020), tổng sản lượng lúa cả năm của tỉnh là trên 35 triệu tấn, đứng thứ 2 cả nước (sau tỉnh Kiên Giang) và chiếm khoảng 16% sản lượng lúa của vùng. Tỉnh An Giang cùng với một số tỉnh có sản lượng lúa trong vùng, có đóng góp rất lớn vào mục tiêu an ninh lương thực quốc gia. Đó là bảo đảm đủ lương thực, thực phẩm cho tiêu dùng trong nước trong mọi tình huống và một phần cho xuất khẩu.
Về vai trò an ninh nguồn nước, giữ vai trò chiến lược, quyết định đến tầm nhìn chiến lược của vùng, đến mục tiêu phát triển bền vững, đến sinh kế của người dân ĐBSCL, đến các mối quan hệ quốc tế, khu vực liên quan đến dòng nước sông Mê Kông. An ninh nguồn nước càng trở nên rất gần trong điều kiện tác động tiêu cực ngày càng lớn của các đập thủy điện ở thượng nguồn sông Mê Kông, mực nước dòng chảy sông Mê Kông không còn tuân theo quy luật tự nhiên, nguy cơ mất an ninh nguồn nước ở ĐBSCL ngày rõ rệt. Để thực thi nhiệm vụ giữ vững an ninh nguồn nước ngọt cho dân sinh và sản xuất cả vùng đồng bằng, quá trình công nghiệp hóa, đô thị hóa của tỉnh phải hết sức tính toán thận trọng, và sẽ gặp nhiều hạn chế, thách thức lớn hơn so với các tỉnh thành khác trong vùng.
Về an ninh biên giới, An Giang có vai trò đảm bảo quốc phòng, an ninh biên giới phía Tây Nam của Tổ quốc. Củng cố quốc phòng, an ninh, nhằm giữ vững môi trường hòa bình, ổn định để phát triển KT-XH cho cả nước nói chung và vùng ĐBSCL nói riêng, trong đó có An Giang. Là tỉnh có đường biên giới thủy, bộ với Campuchia, yêu cầu “Kết hợp chặt chẽ, hiệu quả giữa kinh tế, văn hóa, xã hội, đối ngoại với quốc phòng, an ninh và giữa quốc phòng, an ninh với kinh tế, văn hóa, xã hội và đối ngoại” càng trở nên “cốt tử”, đặc biệt trong bối cảnh Campuchia và Trung Quốc đang thúc đẩy nhanh quan hệ song phương và tăng cường hợp tác trên nhiều lĩnh vực.
Trong Quy hoạch vùng ĐBSCL thời kỳ 2021-2030, tầm nhìn đến năm 2050, Chính phủ sẽ đầu tư phát triển hành lang kinh tế biên giới từ Long An đến Kiên Giang, phát triển kinh tế cửa khẩu gắn với bảo đảm quốc phòng, an ninh. An Giang, có khu kinh tế cửa khẩu với 3 khu vực cửa khẩu Vĩnh Xương, Khánh Bình và Tịnh Biên, là nơi hội tụ các tuyến hành lang kinh tế quan trọng của vùng (tuyến hành lang kinh tế biên giới, tuyến hành lang cao tốc Châu Đốc - Cần Thơ - Sóc Trăng) càng trở nên quan trọng trong chiến lược phát triển KT-XH của vùng ĐBSCL.
Ngoài những bảo đảm an ninh như trên, An Giang sẽ góp phần bảo đảm “an ninh thương mại” xuyên biên giới qua thị trường Campuchia và các nước khu vực ASEAN qua tuyến đường cao tốc Châu Đốc - Cần Thơ - Sóc Trăng (một đầu là cảng biển Trần Đề - tương lai là cảng xuất nhập khẩu lớn nhất vùng ĐBSCL, xuyên qua các trung tâm kinh tế lớn của tỉnh Sóc Trăng, Hậu Giang, Cần Thơ, một đầu là khu kinh tế cửa khẩu của tỉnh) và tuyến vận tải thủy kết nối với Campuchia (tuyến sông Mê Kông) phục vụ hàng hóa các tỉnh: Tiền Giang, Bến Tre, Trà Vinh, Sóc Trăng, An Giang. Với sự nỗ lực từ Trung ương và địa phương, trong thời gian qua, kết cấu hạ tầng của tỉnh có sự đầu tư hiện đại, đồng bộ hơn so với trước đây, đặc biệt là hệ thống giao thông đường bộ, cầu, cảng... đã tạo ra sự kết nối mạnh mẽ hơn giữa An Giang với các tỉnh dọc sông Hậu, cũng như các tỉnh tiếp giáp.
Việc bảo đảm nhiều trọng trách “an ninh” đối với vùng và quốc gia, An Giang đã “hy sinh”, “đánh đổi” nhiều lợi ích phát triển KT-XH trong thời kỳ 2011-2020, cùng với những tác động tiêu cực trực tiếp từ bên ngoài nên nhiều chỉ tiêu KT-XH của tỉnh không giữ được thứ hạng cao như 10 năm trước đây, nhất là các chỉ tiêu về quy mô kinh tế (GRDP), GRDP bình quân đầu người, tỷ lệ dân số thành thị, tỷ lệ lao động qua đào tạo, tỷ lệ hộ nghèo, số doanh nghiệp đang hoạt động...